vần thơ #02 | Tuổi Thơ Dữ Dội
Bài thơ được lấy cảm hứng từ cuốn sách "Tuổi Thơ Dữ Dội" của nhà văn Phùng Quán
Tuổi thơ dữ dội
★
Yêu làm sao hết những mảnh đời em nhỏ
Tuổi mười ba giữa chiến trận, đói nghèo
Manh áo rách, đôi chân trần, tay trống
Em xung phong diệt phá quân thù.
Tự hào em người thiếu niên trinh sát
Mang tấm lòng sáng tựa những vì sao
Dũng cảm, khao khát ngày ĐỘC LẬP
Da diết yêu thương TỔ QUỐC, ĐỒNG BÀO.
Là em đó
Chiến sĩ Mừng lang thang khắp xứ Huế
Trèo tít ngọn cao, hái thuốc cho mạ
Là Vịnh sưa, em hiên ngang bất khuất
Buộc thân mình dù chết không ngả nghiêng.
Quỳnh Sơn ca em hát vang sông núi
Hoà âm trên lá, tiếng nhạc hào hùng
Em Lượm sứt càng thông minh, bền trí
Lọt giữa quân thù vẫn liều trốn đi.
Còn đây đó là em Hiền, em Vệ,
Hoà đen, Tư dát, em Nghi, em Bồng
Các em được ví như những tia nước nhỏ
Quyết liệt hoà vào Cách Mạng gian truân.
Yêu làm sao hết những thiếu niên dũng cảm
Góp sức mình đắp hình hài Quê Hương
Dùng cả tính mạng hoàn thành nhiệm vụ
Đổi một đời dài giữ niềm tin sắt son.
★★★
Ấy thế nhưng…
Súng đạn bay nào đâu biết nhượng bộ
Các em xông pha chẳng nề hà chi
Mặc máu thịt hoà vào lòng đất Mẹ
Để ước mong tự do mãi sáng ngời.
Ta không bao giờ quên…
Cơn mưa năm ấy thấm nước mắt em
Hạt gạo năm ấy đổi từ máu đồng bào
Chiến tranh đã mãi hằn in từng vết sẹo
Nay TỔ QUỐC hoà bình, em có hay?
★★★
Tôi chợt hiểu Việt Nam ta vĩ đại lắm
Là hiện thân của dũng cảm và hồn nhiên
Lịch sử đi qua biết bao thế hệ
Mãi nhớ về em những thiếu niên anh hùng.
Bài bạn viết rất hay