Lá thứ #37 | Một lá thư tình gửi Sài Gòn
Ngày 06 tháng 09 năm 2017. Đây là lần đầu tiên mình đặt chân đến thành phố này, cũng là bước đi đầu tiên trên chặng hành trình kéo dài gần 3 năm mình trưởng thành ở nơi đây.
Sài Gòn thương mến,
Sài Gòn còn nhớ ngày đầu tiên đón mình không?
Ngày 06 tháng 09 năm 2017.
Đây là lần đầu tiên mình đặt chân đến thành phố này, cũng là bước đi đầu tiên trên chặng hành trình kéo dài gần 3 năm mình trưởng thành ở nơi đây.
Sau khi rời Sài Gòn, mỗi năm mình vẫn quay lại thăm Sài Gòn một vài lần, mỗi lần được 4, 5 ngày. Nhưng, như thế chẳng đủ. Một năm còn 360 ngày dài đằng đẵng, vẫn còn không biết bao lần, mình cảm thấy nhớ Sài Gòn.
Nhớ về Sài Gòn, lòng mình luôn thấy rưng rưng với đầy ắp sự biết ơn. Mình đã vô cùng may mắn vì được ở đây trong những năm tháng trưởng thành quan trọng nhất, được Sài Gòn chăm sóc và nâng đỡ. Để đến bây giờ, Thu của tuổi 30 học được cách yêu thương bản thân, tôn trọng giá trị của chính mình.
Thực ra, mình của năm 2017 có quá nhiều thiếu sót.
Đáng lý cần tìm hiểu kĩ càng, lên kế hoạch đầy đủ rồi chuẩn bị tiền, kiến thức các thứ. Như vậy, hành trình vào Sài Gòn biết đâu lại dễ thở hơn? Nhưng không, tuổi 23 mình đã chẳng làm gì theo kế hoạch ấy. Mình đến với Sài Gòn, mang theo có 4 triệu và 1 cái vali với 1 nửa là sách, một nửa là quần áo. Cuộc sống vật chất khá vất vả trong những ngày đầu ở Sài Gòn. Bây giờ mà có ai đó hỏi, mình chắc chắn sẽ nói rằng, đừng mạo hiểm như mình hồi ấy.
Nhưng nếu nhìn lại như một kỉ niệm, nó có điểm thú vị là… khi rũ bỏ lớp vỏ vật chất, lòng khao khát lại càng rõ ràng và mạnh mẽ. Lúc ấy, mình chỉ muốn chinh phục thành phố mới mẻ này, trải nghiệm công việc chuyên ngành mình đã học. Chỉ thế thôi, nên mình rất dũng cảm. Không có hoài nghi cũng chẳng chần chừ, mình đã thử sức với từng cơ hội đầu tiên đến với mình, một cách không sợ hãi. Chắc chắn, mình còn nhiều điều chưa đủ tốt, nhưng điểm sáng ở đây là sự kiên định và quyết tâm theo đuổi mục tiêu. Nó thật sự khó nhưng vô cùng tuyệt vời!
Sài Gòn này, Sài Gòn có nhớ kỉ niệm gì với mình không?
Kỉ niệm về bài hát nổi tiếng năm đó, năm 2017 ấy. Sài Gòn có nhớ không? Đó là bài “Em Gái Mưa” của Hương Tràm. Trong thời gian đầu ở Sài Gòn, mình sống trong 1 căn nhà trên phố Vạn Kiếp. Người ta xếp mấy chiếc giường tầng giống ký túc xá. Các chị em ở đó bật bài này suốt. Thường xuyên tới mức, dù sau nhiều năm nghe lại, mình vẫn có cảm xúc da diết, xa lạ như hồi mới làm quen với Sài Gòn.
Thêm những kỉ niệm buổi sáng đi bộ 2 cây số đến công ty. Nếu ngày nắng to, lưng áo sẽ ướt hết. Nếu ngày mưa nhiều, đôi giày sẽ lấm lem luôn.
Hay những buổi tối ngồi ở công ty, nhìn xuống dòng người đông đúc, cái cổ đau nhừ, đôi mắt nhoà đi. Mình thường ở lại muộn để chờ phố vắng bớt và khi lái xe ra khỏi hầm, sẽ được hít hà ngay bầu không khí mát lạnh.
Còn gì nữa nhỉ? Những ngày chuyển nhà vất vả. Bát bún bò ở một con hẻm trên phố Nguyễn Bỉnh Khiêm. Một quán bia ven đường bờ kè. Gánh bánh mì được cô bán hàng mang rao khắp phố Phan Xích Long… Còn nhiều lắm, kể nữa cũng vẫn kể được.
Nhưng mình muốn dành phần kỉ niệm quan trọng hơn để nhắc đến những con người tuyệt vời mình được gặp ở Sài Gòn. Chính mỗi người đồng nghiệp, người bạn ở đây đã giúp mình thấy mình được yêu thương, chăm sóc.
Người ấy là anh Hưng hoạ sĩ. Dù không quen biết trước nhưng thông qua một người bạn đại học của mình, anh đã nhiệt tình đến đón mình ngay ngày đầu tiên đặt chân đến thành phố, đưa mình đi siêu thị mua thêm đồ dùng cơ bản, còn cho mình mượn xe đạp cũ để đi lại. Anh giới thiệu cho mình một người bạn mới là Phương. Bạn ấy cũng đã nhiệt tình dẫn mình đi đây đi đó để làm quen với Sài Gòn. Tiếc rằng sau này, mình tìm lại Zalo của Phương mà không thấy.
Người ấy là Nhơn, bạn đại học của mình đã đón mình đi dạo quanh Hồ Con Rùa ngay ngày đầu tiên. Linh là bạn thân cấp 3 của mình, cũng chính là bạn đồng hành với mình trong 1 khoảng thời gian ở Sài Gòn.
Người ấy là chị Sall, Thư, cùng chia sẻ sở thích chung và có những chuyến đi đầy kỉ niệm vui.
Người ấy là Quang, anh Thuận, đồng nghiệp ở công ty đầu tiên của mình. Ngay khi chỉ vừa mới quen nhau, mọi người đã đối xử với mình rất tốt, luôn giúp mình trong công việc, sẵn sàng đưa mình về mỗi ngày tan làm muộn, dành thời gian đón mình ra ngoài khi cuối tuần. Ở công ty đầu tiên, mình còn nhớ anh Vũ là người trao cho mình cơ hội làm việc, dù mình chỉ là tay mơ chân ướt chân ráo đến Sài Gòn, bạn Thịnh là người kiên nhẫn hướng dẫn mình những bài viết đầu tiên, bạn Hoa là người cho mình cảm giác “chị em ta làm được hết”, và bạn Linh luôn kiên nhẫn lắng nghe mình, và đến bây giờ vẫn nhớ ngày sinh nhật của mình.
Người ấy là chị Linh, từng phải thay mình gánh hậu quả từ sự thiếu kinh nghiệm, non nớt nhưng chị đã không giận mình mà còn chỉ mình điều đúng đắn hơn.
Người ấy là Thuỳ đã luôn sửa bài cho mình, đã động viên mình khi mình nản, cũng đã cùng nhau kinh qua vô số biến động trong công ty. Cùng với Thuỳ thì Nhung là người thân thiết sớm nhất với mình, bởi hai đứa mình vào công ty và rời công ty cùng ngày. Ở công ty thứ 3, mình quý trọng những lần kề vai sát cánh với em Tấn, Gin, Hương, Yên, anh An, Hào, chị Phương, chị Vân, Thảo Nguyên, Diễm, Thái Uyên, anh Tuấn, chị Thuỷ, chắc là, mình đang kể thiếu đi nhiều người nữa… Nhưng tất cả mọi người và mình đều đã khoảng thời gian ý nghĩa dù nhiều lần hay chỉ đôi công việc, đồng hành cùng nhau.
Và người cuối cùng không thể không nhắc đến là chính mình. Chính mình đã đi qua khoảng thời gian ở Sài Gòn theo cách dũng cảm nhất mình có thể. Và mình cũng không quên những ngày một mình nhưng không cô đơn. Ví như chiều thứ 7 thảnh thơi, lái xe xe lên Bitexco để xem một bộ phim rồi mua cốc sinh tố, ra đường Nguyễn Huệ đi dạo.
Sài Gòn chứng kiến và lưu giữ tất cả kỉ niệm đi cùng năm tháng trưởng thành quan trọng nhất của mình. Ở nơi đây, mỗi người chúng ta với một gốc gác khác nhau, có cơ hội gặp gỡ và trở thành “Sài Gòn” của nhau. Cũng ở đây, mình có thể một mình, nhưng không bao giờ hết cảm giác được yêu thương.
Những năm đó cảm ơn Sài Gòn vì đã luôn chăm sóc cho mình.
Sài Gòn thương mến,
Bên cạnh những điều tốt đẹp và thuận lợi, tất nhiên cũng cần nhớ cả khó khăn, thử thách nữa. Bởi những vết thương rỉ máu, những vết sẹo nhức nhối còn ở lại chính là minh chứng rõ nhất cho một tuổi trẻ lăn xả mình từng có.
Thế nên, mình chẳng phiền gì khi nhớ Sài Gòn vừa là nhớ niềm vui, cũng vừa là nhớ cả nỗi buồn, những chuyện xấu và không may. Những sai lầm, thất bại đáng xấu hổ. Những khi bị tổn thương, bị đả kích rằng mình kém cỏi. Và cả sự lạc lõng khi đi giữa dòng người tấp nập.
Hôm 6/9/2018, tròn một năm ở Sài Gòn. Mình đã khóc nức nở vì tủi thân. Tự hỏi bản thân là - Sao có thể vất vả đến thế được nhỉ?
Hồi ấy, có nhiều hôm mình gội đầu xong, tóc còn chưa kịp khô hết đã ngủ thiếp đi, hay ngày uống cafe cho tỉnh rồi tối lại thức trắng để sửa bài. Kéo theo nhịp sống ấy là những cơn đau nửa đầu liên tục, mắt khô nhức, vai tê buốt. Tinh thần có lúc kiệt quệ, mình buộc phải được nghỉ ngơi, mới có thể trở lại bình thường được.
Cuộc sống ấy cứ như thể là… nó luôn tồn tại cuộc chạy đua miệt mài, để kiếm thêm nhiều tiền hơn, có vị trí cao hơn. Ngay trong giấc ngủ cũng không quên đi mình cần phải chứng minh bản thân nhiều hơn nữa.
Đã có lúc, mình nghĩ Sài Gòn lãng quên mình rồi, nên mình mới phải tự sinh tồn trong vất vả đến thế. Nhưng càng trưởng thành hơn, thậm chí, đã gặp vài biến cố lớn hơn, mình mới hiểu, hành trình trưởng thành của một người vốn dĩ là gai góc như vậy. Sài Gòn cũng đâu thể bảo bọc mình được, mình cũng cần học cách sống tự lập, tự tìm niềm vui giữa Sài Gòn nắng ấm như thế này.
Sài Gòn thương mến,
Hình như mình chưa từng giải thích vì sao mình lại quyết định rời Sài Gòn nhỉ? Chắc chắn không phải vì mình ngừng yêu quý Sài Gòn. Cũng không phải vì lí do quá mệt mỏi, hay khó khăn. Chỉ là do con người ta ở mỗi giai đoạn lại cần theo đuổi một mục tiêu khác nhau. Mình rời đi khi mình nghĩ mình cần làm thế vì một mục tiêu khác. Giống như, một chú chim non nay đã trưởng thành, mình có thể bay lên cao bằng đôi cánh cứng cáp từng được Sài Gòn nâng đỡ, và tự làm chủ cuộc sống của mình.
Dẫu phải rời Sài Gòn, mình luôn luôn và tự hứa là sẽ mãi mãi giữ lòng biết ơn dành Sài Gòn. Sài Gòn hãy biết rằng, ở một nơi khác, mỗi khi mình yếu đuối, mỏi mệt, giấc mơ của mình vẫn chỉ là được nằm ngủ vùi trong nắng ấm của Sài Gòn. Như vậy là đủ bình yên.
Cảm ơn Sài Gòn
Vì tất thảy mọi điều. Trong quá khứ, ở hiện tại và tương lai sau này.