Letter #10 | Tiếng Rao – Thanh Âm Của Ngày Cũ
Chúng ta chờ một ngày mình có khả năng và điều kiện, rồi sẽ ngừng bon chen với đời, nhưng ta đâu biết được ngày đó là khi nào, sẽ đến sớm hay muộn. Nếu cứ đợi thứ vô hạn đó, thì ta mãi chẳng biết mình
Xin chào bạn thân mến,
Cậu có khoẻ không? Cậu có thấy quen thuộc khi tôi nhắc về những tiếng rao mua nhôm đồng sắt vụn, hay bán ngô luộc, bán hột vịt lộn trong đêm khuya. Tiếc là tôi không thể diễn lại đúng với bản gốc, nhưng tôi dám chắc là chỉ cần nhắc đến thôi thì âm thanh đã tự động vang vọng đầy ắp tâm trí chúng ta rồi, cứ như thể đó là phản xạ có điều kiện vậy cậu ạ.
Có một ngày nọ, tôi đang ngồi làm việc bên cửa sổ, chợt đâu, giữa khu xóm yên ắng, vang lên tiếng rao y hệt mười mấy năm trước. Lòng tôi ngay lập tức dội lên thứ cảm xúc khó tả, nhớ về thời điểm mình chỉ là đứa học sinh tiểu học, hay ngồi ngoài sân hơi một mình vào những chiều nóng nực. Đó là động lực để tôi thực hiện tập podcast này, một lá thư gửi cho quá khứ.
Tiếng Rao Ngày Cũ
Kể cùng cậu một câu chuyện cũ ~ Đó là vào năm tôi chỉ mười, mười mấy tuổi, điện thoại vẫn chỉ có hai màu đen trắng, thứ vui nhất mà biết phát âm thanh chính là cái tivi. Nhưng vào mùa hè, để tiết kiệm cho cả nước, các tỉnh nhỏ sẽ luân phiên cắt điện. Khi ấy, nếu không thơ thẩn trèo cây, chơi với chó mèo, thì tôi cũng chỉ có thể ngồi cửa, nhìn con đường ngõ nhỏ cả ngày. Nghe có vẻ buồn chán, nhưng đó chính là lúc tôi toàn tâm toàn ý ngắm thế giới một cách không lo âu. Thanh âm của cuộc sống được vang vọng qua tiếng rao bên ngoài cánh cổng.
Đầu tiên sẽ chỉ nho nhỏ, cho đến khi cô chú đạp xe tới gần, tiếng rao cứ thế lớn hơn, rồi rõ ràng và vang dội trong chốc lát. Trước khingười và xe đã khuất bóng. Tiếng rao hoà lẫn trong bản hoà ca của mùa hè. Có tiếng gió xào xạc chiều mùa hạ mát mẻ, tiếng đồ đạc va vào nhau choang choảng ở đâu đó. Tiếng ve kêu râm ran không nghỉ. Xa xa, còn có tiếng máy nổ xình xịch. Và đôi khi, còn có cả tiếng nhà hàng xóm cãi vã.
Tất cả những âm thanh đó làm nên tuổi thơ của một đứa trẻ 9x. Khi ấy, tôi không thể nào biết, Thế giới sẽ có chiếc điện thoại xem được tivi. Tivi sẽ to gần bằng một bức tường. Âm thanh tôi nghe được gói trong một chiếc tai nghe không dây và mang theo khắp nơi… Những vật dụng hiện đại hoàn toàn xa lạ với tôi của những năm đầu 2000.
Khiến tôi cảm thấy hụt hẫng
Bạn thân mến,
Tôi thuộc thế hệ nửa đầu 9x nên cũng được chứng kiến nhiều bước biến chuyển của Thế giới. Bây giờ đi làm, tôi bận rộn với máy tính cả ngày. Trong căn phòng nhỏ của tôi chứa mấy món đồ công nghệ đắt đỏ. Ngay chỉ trong cái điện thoại tôi sử dụng đã luôn dồn dập cả tá thông báo mỗi sáng. Tất cả đều gấp gáp. Mỏi mệt. Không có khoảng trống. Để rồi, không biết từ bao giờ, tâm trí tôi trở rối loạn và đầy bất an. Mắt tôi chẳng khi nào rời cái màn hình nổi mười phút. Tai tôi không nghe được âm thanh chân thực của cuộc sống, mà bị thay bằng âm nhạc, thời sự, podcast – thứ mà chính tôi cũng đang làm đây.
Một năm đầu đi tập yoga, tôi thường bỏ qua thời gian tập thở. Bởi tâm trí tôi không giữ được bình tĩnh để ngồi yên tới một, hai phút. Cơ thể lúc nào cũng chộn rộn, khó chịu như sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó từ chiếc điện thoại. Cậu ạ, gần đây, tôi quyết định chuyển bàn làm việc qua gần cửa sổ. Mỗi ngày thấy màu xanh của cây xoài già, mây trắng lơ đãng, và đôi khi, lắng nghe tiếng rao xưa cũ, tiếng chim hót, tiếng vù vù gió thổi. Tôi chợt nhận ra, thế giới vẫn đẹp, chỉ là chúng ta không có thời gian để cảm nhận nó như trước đây nữa.
Và tôi học cách sống cho hiện tại
Cậu có nhận ra không?
Công nghệ, sự bận rộn, deadline,… những “tài sản” của cuộc sống hiện đại khiến chúng ta quên tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên và con người quanh mình. Cho đến một ngày cảm thấy mình quá mệt mỏi, ta lại xù lông, lại khao khát được trở về với những thứ cũ kĩ xưa kia. Ví như, chơi máy ảnh film để trải nghiệm cảm giác chờ đợi thành quả đến chậm. Ngồi trong quán cà phê kiểu bao cấp để cảm thấy mình đang ở lại với quá khứ. “Bỏ phố về quê”, “trồng rau nuôi cá” trở thành mong ước của nhiều người trên thành phố.
Bầu trời luôn xanh và cây luôn đâm chồi nảy lộc vào những ngày xuân tươi đẹp.
Thế nhưng…
Chúng ta chờ một ngày mình có khả năng và điều kiện, rồi sẽ ngừng bon chen với đời, nhưng ta đâu biết được ngày đó là khi nào, sẽ đến sớm hay muộn. Nếu cứ đợi thứ vô hạn đó, thì ta mãi chẳng biết mình đang có gì trong tay. Có lẽ, cuộc sống thích tạo ra những cái bẫy, để thử thách chúng ta. Quá khứ thì luôn đẹp, tương lai thì luôn đầy bí hiểm. Chúng ta đứng ở hiện tại chẳng có cách nào tập trung được, để rồi vô tình lướt qua hiện tại, mà chẳng cảm nhận trọn vẹn điều gì.
Hay là bây giờ, cậu cùng tôi tận dụng đôi chút thời gian, cùng làm lại những điều ta vẫn làm thời thơ bé. Ngồi tĩnh lặng bên hiên nhà, nhìn cử động rất khẽ của cảnh vật. Nghe xem có thanh âm nào mà mới mẻ, thanh âm nào quen thuộc với cậu không? Trồng một vài cây con trong góc nhỏ nơi ban công,… Bất kể là gì, hãy sống cho hiện tại ngay bây giờ đi. Hãy đến gần với thiên nhiên hơn. Hãy làm điều gì đó, để tiếng rao mãi là một phần đẹp đẽ trong tâm trí của cậu, chứ không phải đại diện cho ngày xưa cũ mà cậu nhớ nhung và nuối tiếc..
Ngày hôm nay, tôi chúc cậu sống trọn vẹn với hiện tại của mình!
Thương gửi cậu, từ Thu.