Lá thư #34 | Mình "giàu có" khi lòng mình đủ đầy
Như thế nào là sự đủ đầy? Có lẽ là lúc này, mình đang thấy lòng mình đủ đầy vô cùng, khi biết chấp nhận những gì mình đang có, và tìm thấy ý nghĩa cho những gì mình theo đuổi.
Xin chào, bạn thân mến,
Hồi tôi đi học cấp 2, khoảng 15 năm trước, tôi và bạn bè hay chúc nhau “Đủ” – Một từ hay xuất hiện trên báo Hoa Học Trò thời bấy giờ. Lúc ấy, chúng tôi thực sự không hiểu ý nghĩa của từ “Đủ Đầy” là thế nào.
Mãi cho đến gần đây, sau khoảng thời gian dài sống chậm, rất chậm, tôi bỗng gặp được một câu trả lời cho câu hỏi… Câu hỏi rằng - Như thế nào là sự đủ đầy? Có lẽ là lúc này, mình đang thấy lòng mình đủ đầy vô cùng, khi biết chấp nhận những gì mình đang có, và tìm thấy ý nghĩa cho những gì mình theo đuổi. Có lẽ là may mắn cho tôi, bằng cách này hay cách khác, tôi của phiên bản trưởng thành đang từng bước đạt được sự đủ đầy mà đám bạn vẫn thường chúc nhau khi xưa.
Điều thứ nhất là tôn trọng bản thân mình
Một ngày tháng 7 cách đây vài năm, tôi gặp chị - một trong những người chị lớn tôi kính trọng nhất. Lúc ấy, tôi kể với chị về những băn khoăn của mình, tôi còn vẽ cả một hình ảnh minh hoạ kiểu như tôi đứng ở đây, trên vai tôi là gia đình, sự nghiệp, trên cả gia đình sự nghiệp là bản thân tôi - một người luôn mâu thuẫn, luôn cảm thấy bị tổn thương nhưng không ngừng mong hạnh phúc. Lúc ấy, tôi thực sự quá mệt mỏi trong mê cung mang tên cuộc sống. Chị đã nói với tôi nhiều điều hữu ích, về cả lý trí lẫn cảm xúc. Nhưng hôm nay, tôi muốn nhắc về một điều tôi nhớ nhất:
Có những việc là thế mạnh của người khác, họ chỉ cần 20% sức lực là đã làm tốt rồi. Nhưng chính việc đó, em có thể phải dùng tới 200% sức lực vẫn cảm thấy khó khăn và không hài lòng với kết quả đạt được. Vậy nên, hãy tập trung vào điểm mạnh, đừng quá cố sức thay đổi điểm yếu.
Điều này thực sự giống như một chiếc chìa khoá, mở ra một lối thoát giải toả cho cảm xúc bế tắc của tôi khi ấy. Tôi ý thức rằng, mình không nên chăm chăm phán xét điểm yếu, bắt mình phải thay đổi cho bằng được.
Thay vì vậy, học cách chấp nhận bản thân có điểm mạnh và điểm yếu, rồi đặt nỗ lực vào đúng chỗ để kết quả đạt được là thứ tốt nhất trong khả năng mình có thể. Sau khi đã nỗ lực hết sức thì chẳng còn lý do gì để tôi phải tự ti trước thành công của người khác. Tôi cũng dần ngừng so sánh bản thân với mọi người.
Không biết cậu có đồng ý như vậy không, rằng khi biết chấp nhận sự khác biệt và giá trị sống của riêng mỗi người, tôi cảm thấy mình dù trong dáng vẻ nào cũng rất ổn.
Có những thứ với người này là sự tận hưởng, với người kia lại là gánh nặng. Khi các giá trị sống khác biệt của chúng ta cứ bị ép buộc phải đối chiếu với nhau, ta mãi chỉ thấy bản thân thiếu thốn vô cùng. Nếu tôi cứ như trước đây, biến mình theo những thứ khác biệt không phải là mình ấy, làm sao tôi thoải mái được. Thế nên, tôi chỉ có thể đủ đầy được khi biết tôn trọng bản thân mình.
Điều thứ hai là tìm thấy ý nghĩa cho việc mình đang làm.
Tôi từng phải đấu tranh nội tâm suốt nhiều ngày, để lựa chọn giữa hai lối rẽ: Một là tiếp tục làm freelancer, kiếm được ít tiền hơn, nhưng làm những việc đúng với con người mình, khiến mình cảm thấy bản thân có giá trị; Hai là ra ngoài đi làm ở công ty nào đó, nhận lấy mức lương tốt hơn một chút, cảm thấy yên tâm hơn khi mình giống với số đông, mặc kện một điều tôi đã biết chắc… là mình không mãi gắn bó với việc đi làm ở công ty nào đó.
Từ thời điểm đó đến nay đã 2 năm trôi qua, tôi vẫn đang theo đuổi phương án 1. Hành trình 2 năm qua đi, không phải không có lúc tôi thấy nản lòng, lo âu, không phải không có lúc muốn dừng lại. Nhưng tôi cũng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy. Bởi vì, khi mình muốn bỏ cuộc, mình nhớ đến lí do mình bắt đầu.
Và cậu biết không, khi thời gian trôi đi, tôi sẽ không nhớ mình từng sống chi li như thế nào để tiết kiệm tiền, mình từng lo âu vì tiền bạc như thế nào, nhưng tôi nhớ và mỉm cười vì những buổi tối đặt lưng xuống giường, ngẫm nghĩ về một ngày dài mình đã viết những điều tâm mình mong muốn, chia sẻ thứ gì đó có thể ý nghĩa cho người khác, tôi thấy tự hào, hạnh phúc về bản thân rất nhiều.
Bạn thân mến, đó chính là hành trình biết “đủ” của tôi.
Sự đủ đầy cho tôi bình yên đi qua ngày tháng
Ngày ngày, tôi đều bận rộn với hàng tá việc không tên và cũng không lớn lao lắm. Tôi thường đùa bạn bè là: “Tớ nghèo, nhưng tớ rất bận” :D
Thực ra, việc nào cũng khiến tôi thấy thú vị, giống tự tay mình đắp từng viên gạch, xây lên “công trình” của riêng mình.
Đôi khi, tôi cũng từng nói trước đó, rằng tôi cũng có thời điểm nản lòng và lạc lối. Cảm giác khá chơi vơi khi mình làm mãi một việc mà không có phản hồi gì đáng kể, cứ như thể mình đang loay hoay dưới một vùng trời bị bỏ quên – Không ai biết, cũng chẳng ai chia sẻ.
Những lúc như vậy, tôi nhắc mình về khởi đầu, về ý nghĩa đằng sau quyết định của mình. Tôi nghĩ, tôi chẳng thể trở thành người chiến thắng số đông, vì tôi khá yếu đuối, nhưng tôi vẫn có thể là người chiến thắng bản thân, vì tôi có niềm tin mình vẫn đang kiên trì.
Cứ như thế, chậm rãi, bình thản, tôi đi trên con đường của riêng mình, sống chung với một chút hạnh phúc ngọt ngào, một chút khó khăn cay cay, qua ngày qua tháng.
Biết mở lòng đón nhận bản thân và người khác.
Bạn thân mến, làm sao yêu cầu một người đang đói phải chia sẻ bữa ăn ít ỏi của họ cho mình, đúng không? Điều đó cũng tương tự với mỗi chúng ta, khi ta còn cảm giác “thiếu thốn”.
Kể từ khi tôi cảm nhận lòng mình đủ đầy, tôi học cách nhìn mọi thứ công bằng hơn, cho bản thân và người khác. Tôi cũng bắt đầu thử một vài thứ mới mẻ mà trước đây mình nghĩ mình không thể, ví như viết lá thư này, quay chiếc video này.
Khi tôi thấy lòng mình đủ đầy, sự tự tin chắc chắn sẽ tăng lên, nhưng tôi còn dần mở lòng ra, muốn bước ra ngoài và hoà nhập với số đông, muốn sẻ chia để nhiều người cùng biết về những điều mình tin tưởng. Tôi đã bớt sợ hãi, e dè như một chú ốc sên rồi, vì tôi thấy lòng mình đủ đầy.
Biết những giới hạn để “đồng ý” và “từ chối”.
Khi hiểu bản thân hơn, khi biết được điều gì làm mình cảm thấy đủ đầy, tôi gạch ra những ranh giới an toàn. Đâu là điều mình muốn và phù hợp? Đâu là điều mình nên ngừng lại, hay nói từ chối?
Đôi khi nghĩ về quá khứ với những cột mốc tuổi tác mình đã đi qua… kiểu như, 22 tuổi, ta hãy thi ngành đại học nổi nhất, 26 tuổi, ta hãy kết hôn, 31 tuổi, ta hãy có nhà, xe, hay 60 tuổi, ta hãy nghỉ hưu sau 25 năm làm một công việc ổn định nào đó.
Xét ra, cuộc sống hiện tại của tôi chẳng đạt được điều gì trên đây. Nhưng mà những việc tôi đã làm và đang làm đều là điều tôi muốn. Tôi nghĩ, bức tranh cuộc sống của tôi thiếu nhiều mảnh ghép, nhưng tôi cũng chẳng có gì phải nuối tiếc. Giờ đây, tôi thấy lòng mình đủ đầy.
Lời kết
Bạn thân mến,
Có một sự thật là mọi thứ rồi sẽ thay đổi, kể cả cuộc sống lý tưởng mà ta nghĩ mình đang sở hữu. Ta sẽ bước ra khỏi vòng an toàn và vượt ra khỏi các giới hạn mình đặt ra. Mọi bước đi mới ấy đều sẽ có rủi ro. Nhưng cậu biết không, nếu là trước đây, tôi sẽ e ngại không dám khẳng định bất cứ điều gì, còn bây giờ, khi lòng mình đủ đầy, tôi dám nói rằng: “Tôi sẵn sàng đối diện với tương lai”.
Khi lòng mình đủ đầy, tôi thấy cuộc sống của mình giống như vườn hoa, không phải mọi bông hoa đều nở rộ một cách hoàn hảo nhưng vườn hoa vẫn sẽ rực rỡ. Hiện tại với mỗi ngày trôi qua, từng khoảnh khắc đều xứng đáng được tận hưởng thật trọn vẹn, thật hết mình. Có như vậy, ta mới càng thêm hiểu rõ, cuộc sống đang đủ đầy theo cách nào.
Bạn thân mến, hôm nay, tôi chúc cậu đủ! ^^
Thương gửi cậu, từ Thu.