Lá thư mùa thu #2
Tuần này của cậu có vui không? Hôm nay là một ngày đẹp trời để cảm nhận mùa thu đấy cậu nhỉ? ^^
Xin chào, bạn thân mến,
Tuần này của cậu có vui không?
Chỗ mình mưa gần như cả tuần, mang đến cho mùa thu một cái lạnh, ẩm ướt khá khó chịu. Dù hằng ngày mình uống một cốc Americano (tự pha) rất nhạt, mình vẫn không thể thực sự cân bằng trạng thái, để tập trung hoàn thành công việc cần thiết được.
Mãi đến 2 hôm nay, trời mới nắng trở lại. Mình lại “khoẻ” hơn rồi cậu ạ.
Chuyện nhỏ vui ở nhà mình
Kể với cậu một câu chuyện nhỏ vui ở nhà mình thế này.
Hồi hôm thứ 5, cửa chuồng gà của mẹ mình bị hở ra, nên tụi gà có cơ hội nhào ra ngoài rong chơi. Trong số đó, có một cô mái bay rất cừ, bay luôn sang nhà hàng xóm.
Bố mình trèo qua để bắt nhưng không được, còn làm cô ấy bị giật mình và phi thăng thẳng ra ngoài phố. Bố mẹ mình chấp nhận là sẽ mất thôi. Cô ấy ra ngoài rồi biết đường đâu mà về nữa.
Thế mà bất ngờ là sáng thứ 7, bác hàng xóm lại mang cô mái qua trả cho nhà mình. Mẹ kể là, cô ả chạy ra ngoài đường. Mọi người không biết là của ai, nhưng cứ bắt lại rồi mang đến nhà bác hàng xóm. Chắc mọi người hỏi nhau nên biết cô ả bay ra từ hướng này.
Mình nghe xong câu chuyện mà thấy vui quá cậu ạ. Vì những người xa lạ đã dành công sức để bắt gà và tìm nơi trả về. Mẹ mình cũng được yên tâm, không phải tiếc nuối vì đã lỡ để hở cửa chuồng nữa. Cuộc đời thật là đẹp quá đi ^^
Câu chuyện này cũng giúp mình thấy dễ chịu hơn rất nhiều sau những ngày loay hoay trong những khó khăn mới của cuộc sống. Gần đây, mình bắt đầu cảm thấy luống cuống.
Có lẽ, một trong những điều chúng ta phải làm đi làm lại mãi vẫn thấy khó thành thạo được, chính là giữ bình tĩnh được giữa lúc khó khăn nhất. Cậu thấy đúng không?
Bình tĩnh?
Làm sao có thể bình tĩnh được khi nghĩ rằng, mình sắp mất việc, sắp hết tiền để sống.
Làm sao có thể bình tĩnh được khi nghĩ rằng, mình đã quá nặng cân, vừa xấu vừa nhiều bệnh tật.
Làm sao có thể bình tĩnh được khi nghĩ rằng mình có thể trượt kì thi, chẳng còn cách nào cứu vãn.
Đó là những suy nghĩ thường trực luẩn quẩn trong đầu chúng ta. Mỗi ngày trôi qua, ta lại thêm luống cuống, vì nghĩ mình đang ở đường cùng rồi. Ta thêm lo sợ vì nghĩ mình thất bại rồi. Ta càng hoài nghi bản thân vì tưởng tượng ra vô vàn ánh mắt phán xét của người khác.
Cái này lại dẫn đến cái khác, như một mê cung mà ta vô tình bị chìm sâu trong đó. Và đặc biệt là khi đêm đến, nỗi lo sợ được bóng tối nuôi dưỡng, càng về khuya, nó càng khổng lồ, rồi khiến ta đau lòng.
Nhưng có thật vậy không nhỉ?
Hôm nay, khi viết lá thư này, mình chỉ dự định sẽ giãi bày một chút về cái vòng xoáy lo âu mình đang lạc vào, nhưng khi viết đến đây, tự nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Những nỗi lo kể trên có thực sự tồn tại không? Hay chỉ là ảo ảnh của nỗi lo âu cậu nhỉ?
Mình có đang quên điều đi gì quan trọng không? Ví như, tiến lên và giải quyết vấn đề.
Mỗi chúng ta cứ như một diễn viên xiếc, tập cách đi trên dây. Nghiêng bên nào cũng có hại cho mình cả, nên phải giữ cân bằng, đứng thẳng và hiên ngang, không được run sợ.
Đối với mình, bình tĩnh sống là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta trong khi khó khăn.
Bởi rằng, kết quả tốt đẹp không bao giờ đến ngay ngày mai. Một viên ngọc sáng luôn cần được mài dũa thật kĩ. Chúng ta hãy cứ coi như tình huống khó khăn hôm nay, và áp lực nó tạo ra là quá trình mài dũa viên ngọc bên trong mình ấy.
Thay vì ngồi đó và bất an, sợ hãi, chẳng thể tập trung làm gì, thì mình đặt nó qua một bên, làm việc tiếp đi, ăn cơm đi, uống nước đi, ngủ sớm đi. Làm hết những gì mình có thể đi. Cuộc sống này vẫn tiếp diễn thôi, ngay bây giờ đây.
Lời kết
Bạn thân mến, cảm ơn cậu đã không ngại đọc hết lá thư hôm nay của mình nhé. Khi bắt đầu lá thư, mình cảm thấy lung lay lắm, mà càng viết cho cậu, càng cảm thấy vững vàng hơn. Mình cảm ơn cậu đã cùng mình đi qua cảm xúc bất an lúc này nhé.
Nếu lúc nào cậu cũng thấy bất an như mình hôm nay, cậu có thể thoải mái gửi thư cho mình, mình cũng sẽ lắng nghe cậu, như cách cậu đã lắng nghe mình hôm nay.
Thương gửi cậu,
Từ Thu.