Bạn thân mến, cậu có khoẻ không? Đã làm gì vui trong mùa Thu này rồi?
Nửa đầu tháng 10, tiết trời vừa bước qua cơn bão lớn, nhưng nắng đã kịp rực rỡ trong ít ngày qua. Quả là không gì sánh bằng cậu ạ. Sớm hôm nọ, mình nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, ngay lập tức muốn dắt xe ra khỏi căn phòng làm việc quen thuộc. Điểm đến thường là một quán cafe nào đó, nhưng thực lòng, thứ khiến mình mong chờ và muốn trải nghiệm thật lâu lại là bầu không khí trên phố.
Thế nào nhỉ?
Nắng chan hoà khắp nơi, nhưng đã dần dứt khỏi sự gay gắt của mùa hè.
Gió mơn man thổi khiến cây lá, hoa đỏ rung động.
Dưới cái nắng trong trẻo chỉ mùa thu mới có này, mọi thứ như được dát bạc. Cánh hoa cũng mỏng hơn, lá cây cũng trong suốt.
Còn mình đây, cứ chầm chậm lái xe trong không khí dễ chịu của mùa thu. Cảm giác như cả người mình được nâng lên, bay lơ lửng như những đám mây trắng khổng lồ trước mặt. Trong lòng mình tràn ngập cảm giác gì đó... ấy là tổng hoà của sự ngọt ngào, niềm vui rộn ràng, cũng đôi phần phấn khích.
Chỉ tiếc là, tiết trời cứ đẹp như mơ, còn cuộc sống ở mặt đất thì có phần gai góc, sắc lẻm.
Tuần vừa rồi, mình mới biết rằng, một công ty mình đang cộng tác có thể sẽ ngừng hoạt động trong vài tháng tới. Họ chưa có quyết định chính thức, nhưng có thể sẽ vậy. Thế là nguyên một ngày sau, mình chỉ biết… “downmood” và lo lắng.
Mình buồn vì công việc gắn bó gần 10 năm rồi, lại có thể phải chia tay.
Và còn buồn hơn nữa là thu nhập của mình sẽ giảm đi một nửa và nằm dưới mức chi tiêu cơ bản.
Chuyện này nối tiếp chuyện kia. Mình bắt đầu lo lắng là giờ nên lựa chọn thế nào cho con đường tương lai?
Đầu tiên, hẳn là là tìm kiếm công việc thay thế cho job đã mất. Đây là cách làm quen thuộc của mọi freelancer.
Nhưng sự lựa chọn thứ hai là dừng lại tất cả để all in cho việc xây dựng một hai dự án của riêng mình. Đây là một ý định táo bạo mà mình đã trì hoãn nhiều năm nay.
Khi đứng giữa những sự lựa chọn, con người ta thật yếu đuối cậu nhỉ.
Chúng ta quá đỗi nhỏ bé giữa cuộc đời này, trong khi mọi sự lựa chọn đều sẽ có cái giá riêng của nó. Đôi khi, cái giá ấy được trả ngay ở hiện tại, cũng có khi, cái giá ấy sẽ phải trả trong tương lai. Dễ là ta thấy sợ cái tương lai hơn, vì không biết điều gì có thể xảy ra. Chúng thôi thúc ta chọn một phương án an toàn, nằm trong tầm kiểm soát, ta vốn không có nhiều thứ để mất, nên càng không dám để mất.
Mấy hôm nay, mình bắt đầu hành động rồi, bạn thân mến ạ.
Thực sự thì ngồi nghĩ mãi cũng không dẫn tới kết quả gì, nên mình cứ làm ngay những thứ mình có sẵn.
Bắt đầu bằng việc nhìn lại cuộc sống hiện tại, sắp xếp xem sẽ buông bỏ cái gì và giữ lại cái gì. Để từ đó, mình biết, tất cả vẫn nằm trong khả năng kiểm soát và mình vẫn có cơ hội lựa chọn dựa theo hướng mình muốn. Chắc chắn là sự lựa chọn mà không có những điểm tựa vật chất và tinh thần đủ vững, sẽ luôn mạo hiểm hơn, nhưng cũng vì lẽ đó, mình càng nên quyết liệt hơn, kiên định hơn. Cậu có nghĩ thế không?
Mình nhớ trong Hospital Playlist phần 1 tập 10, anh Ik Jun nói với anh Jeong Won là:
“Khi trái tim và lý trí nói hai điều khác nhau, hãy nghe theo trái tim vì nó không sai đâu.”
Chúng ta không dám lựa chọn vì sợ mình sẽ mất. Nhưng sự thật là ta quá tập trung nhìn vào thứ mình sẽ mất.
Nếu ta mở rộng góc nhìn, ta vẫn thấy có 50% cơ hội “được” kia mà.
Được những trải nghiệm, kinh nghiệm, được một phiên bản chính mình rất khác - không chỉ trốn trong mộng tưởng, mà đã can đảm đối diện với hiện thực. Được một đoạn thời gian trong đời dám bỏ công sức, dám nỗ lực. Cuối cùng thì nếu may mắn, sẽ có nhiều tiền bạc, nếu thất bại thì… làm lại.
Lá thư mùa thu đầu tiên này, mình dành để động viên nhau cứ dũng cảm được không bạn thân mến? Cậu và mình, cùng dũng cảm lên nhé!
Thương gửi cậu,
Từ Thu.