Lá thư #31 | Sức Mạnh Của Sự Tổn Thương
Sự tổn thương cũng có sức mạnh của riêng nó. Suốt nhiều năm qua, gặp phải những chuyện tổn thương và vượt qua chúng, tôi đã học được nhiều điều ý nghĩa để trở thành mình của hôm nay.
Xin chào, bạn thân mến
Kể từ khi còn nhỏ cho tới lúc lớn lên, tôi đã được ấn định tính cách nhạy cảm, nhút nhát. Giống như một con ốc mà thiếu lớp vỏ bọc, tôi rất dễ khóc, hơi chút là thấy tủi thân, gặp chuyện không thuận lợi sẽ luôn buồn và tự trách đầu tiên.
Thuở nhỏ, những nhân vật chính trong phim truyền hình luôn lạc quan, mạnh mẽ, điều đó khiến tôi càng ghét bản thân, ghét từng nét tính cách yếu đuối của mình và chỉ ao ước làm sao - Mình phải thật rắn rỏi, mạnh mẽ. Tất nhiên là tôi không thể ép mình thay đổi chỉ trong một hai ngày.
Rồi thời gian qua đi, xuyên suốt quá trình trưởng thành của mình, tôi vẫn để tâm đến chuyện “yếu đuối và mạnh mẽ” như thế.
Những năm tuổi 20, tôi giống như một người diễn xiếc đi trên dây, luôn cảm thấy chông chênh vì biến cố của gia đình. Việc mất đi cảm giác an toàn từ gia đình càng gia tăng sự nhạy cảm. Nên tôi ép mình phải gồng lên, không cho phép bất kỳ sai lầm nào, dù là nhỏ nhất. Tôi không sẵn sàng trả giá cho sai lầm vì tôi làm gì có gì mà trả được. Tôi rất sợ rơi vào đường cùng… sợ mình gục ngã gục, bởi tôi biết chắc rằng, một cú ngã có thể khiến tôi đau khổ và không ngừng tự trừng phạt.
Bạn thân mến, cậu biết không, biến cố gia đình tác động đến tôi là thế, nhưng vẫn chưa hết, dòng chảy cuộc sống vẫn tiếp tục có những thất bại, và sai lầm khác, ngay cả những thiếu sót trong con người tôi, hay những thị phi trong mối quan hệ với người khác, nhiều chuyện xảy ra trong công việc và cuộc sống riêng làm tôi càng lúc càng bi quan.
Cái cảm giác mình không tìm được lý do để sống và thức dậy vào mỗi sớm mai… nó đáng sợ lắm, bạn thân mến.
Tổn thương trong những năm 10 mấy, 20 tuổi để lại những vết sẹo lớn trong lòng tôi và để lại cả những vết sẹo rất mờ trên hai tay tôi.
Tuy không muốn thừa nhận và cảm thấy rất xấu hổ, nhưng tôi quả thực không biết cách vượt qua tổn thương.
May mắn cho tôi là qua nhiều năm, rốt cục tôi đã vực dậy được bản thân. Thực sự mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Ban đầu, tôi cứ chịu đựng tâm trạng lên xuống thất thường, rồi tôi tìm kiếm thứ giúp mình giải tỏa, và đó là lúc tôi bắt đầu xây dựng CHUNG. CHUNG cho tôi cảm giác mình thuộc về một nơi nào đó, cảm giác mình đang làm điều gì đó có ý nghĩa. Rồi tôi nghĩ về tương lai với nhiều ước mong, mình sẽ giỏi ngoại ngữ hơn, mình sẽ gặp được thần tượng của mình, các em chó mèo bị bỏ rơi sẽ được ăn thêm cơm nhờ tiền ủng hộ mình gửi hàng tháng, hay chỉ đơn giản là nghĩ về ngày mai, những em cún nhà mình đang chờ mình chuẩn bị cơm chó nó. Tôi đã đi qua cơn đau âm ỉ của các tổn thương theo quá trình như vậy…
Tất nhiên, trong nhiều năm qua, có vô số yếu tố khác tác động lên cuộc sống của tôi, có tích cực, có tiêu cực, nhưng ngày hôm nay, tôi sẽ chỉ đề cập đến sức mạnh của sự tổn thương. Những yếu tố còn lại, xin hẹn cậu vào một dịp sau này…
Sự tổn thương đã khiến tôi thức tỉnh
Sự nhạy cảm đã cứu tôi một bàn thua trông thấy. Bởi càng nhạy cảm, tôi càng cảm nhận rõ nét những tổn thương đang tồn tại trong lòng mình, và nhìn tận mắt những vết thương trên tay, tôi tỉnh táo trở lại. Sự tỉnh táo ở đây, tức là mở rộng tầm mắt, nhìn ra xa hơn, rộng hơn, thấy nhiều thứ đa dạng hơn trong cuộc sống, thay vì cứ khư khư ôm lấy cảm giác - mình đang bị đau, không ai hiểu mình cả.
Tôi cảm thấy mình giống một bệnh nhân đang bị ốm rất nặng và cần được chăm sóc. Khi nghĩ được vậy, tôi chợt mong muốn kiên nhẫn và cảm thông cho chính mình nhiều hơn
Tôi nghĩ, sự thức tỉnh này của tôi, tức là ngừng tập trung quá mức vào cơn đau và nhìn bản thân theo cách bao dung hơn, nó đã đóng vai trò rất lớn giúp tôi vượt qua tổn thương. Thế nên nó được đặt ở vị trí đầu tiên trong lá thư này vì tôi không mong cậu sẽ phải trải qua chặng đường dài như tôi thì mới hiểu là mình cần yêu thương bản thân như thế nào. Mong cậu có thể tin tưởng một điều rằng, chúng ta cần trở thành người biết yêu thương bản thân, bạn thân mến ạ.
Cảm thấy mình xứng đáng
Vẫn trong suy nghĩ rằng mình là một bệnh nhân, tôi cảm thấy tin tưởng là mình cũng xứng đáng với những điều tốt đẹp, thay vì, cứ mỗi lúc gặp khó khăn, lại tự dằn vặt bản thân trước tiên.
Và ở đây, có một điều đúng đắn mà tôi đã làm được, đó là đối xử tốt với bản thân, chứ không phải nuông chiều. Không chiều theo cảm xúc buồn chán để ăn đồ ngọt vô tội vạ, không chiều theo nỗi tự ti để mua sắm đồ đạc dư thừa. Tôi chăm sóc mình bằng cách ngủ sớm, dậy sớm, ăn đủ bữa, uống nhiều nước, đọc sách theo bất kì chủ đề nào mình muốn, rèn thói quen viết. Còn khi muốn làm khổ bản thân, tôi sẽ dọn nhà hoặc tập thể dục.
Trước đây tôi không tin, nhưng hoá ra lối sống lành mạnh sẽ giúp ta ổn định tinh thần, đó là sự thật.
Đối xử tử tế với bản thân
Khi nhìn nhận khách quan về những tổn thương trong quá trình trưởng thành, tôi thấy áy náy khi bản thân mình cũng là một nhân tố khiến sự tổn thương ấy sâu sắc hơn, qua những lần mình đối xử tệ với bản thân, như nhịn đói, uống rượu, thức trắng đêm, rồi cả những vết thương trên tay, tôi tưởng nó nhẹ và sẽ hết, mà hoá ra vẫn để lại sẹo.
Khi biết áy náy, tôi dần chấp nhận mình của phiên bản không hoàn hảo, đầy vết thương, và như hôm nay, có thể viết về tổn thương với tất cả sự trân trọng.
Thực ra, qua thời gian, tổn thương để lại cho tôi nhiều thứ. Tất cả chúng giúp tôi viết được nhiều hơn, nhìn cuộc sống sâu sắc hơn.
LỜI KẾT
Bạn thân mến,
Trong lá thư này, tôi không kể những tổn thương của mình để tìm kiếm sự đồng cảm đâu, bởi vì bây giờ tôi đã ổn rồi, khoẻ rồi. Điều tôi hi vọng là tổn thương của mình, có thể, một lần nữa sẽ chứng tỏ sức mạnh của nó, bằng cách truyền cảm hứng đến cậu, để cậu cũng học được cách yêu những tổn thương của bản thân. Tôi đã làm được, cậu cũng sẽ làm được.
Còn nếu chưa thể làm được như tôi, cũng đừng tự tạo thêm áp lực nhé, bạn thân mến.
Tôi mong dẫu khi nghe xong lá thư hôm nay, cảm xúc trong cậu là gì, thì cũng xin đừng hà khắc quá. Chúng ta, thực ra, rất dễ bị tổn thương, nhìn ra cả địa cầu này xem, con người chỉ là một sinh vật nhỏ bé, tạo nên từ dòng máu, da thịt. Cơ thể ta có thể bị tổn thương vì một cái vấp ngã, hay vì gọt một quả ổi. Vậy thì, tinh thần cũng có thể bị tổn thương vì biến cố, sai lầm nào đó.
Điều cốt lõi là đừng xấu hổ vì nó… như tôi đã từng.
Đừng sợ hãi mà né tránh nó.
Học cách ôm lấy nó chầm chậm thôi.
Lần 1, lần 2, lần 100, lần 1000, cho tới khi thành thạo, thành thói quen tích cực.
Tôi nghĩ, cuộc sống vừa là một chiến trường, vừa là một homestay nhỏ trên Đà Lạt. Vừa bắt ta phải không ngừng phấn đấu, để hoàn thiện bản thân, vừa cho phép ta được ngủ thật ngon trong bầu không khí mát lạnh, uống cốc cà phê đậm đà, ngồi trên sườn đồi nhìn xuống phố thị, một cảm giác bình yên có thể xoa dịu bất cứ cơn đau nào.
Là vậy đấy, bạn thân mến,
Sự tổn thương cũng có sức mạnh của riêng nó. Tin tôi là vậy, cậu cũng thế nhé~
Thương gửi cậu,
Từ Thu.