Lá Thư #2 | "Bức Hoạ" Về Nỗi Đau
Tôi luôn tin khi có thể nhìn nhận sự tồn tại của nỗi đau, ta sẽ thấu hiểu nó. Và một ngày nào đó, ta sẽ chiến thắng nỗi đau để sống vui vẻ hơn.
Xin chào bạn thân mến,
Cậu có nhớ bộ phim “Tuổi 25, Tuổi 21” không? Trong những tập cuối cùng, có một phân cảnh khiến tôi không thể quên. Đó là hình ảnh Baek Yi Jin cô đơn trong căn phòng trọ, khóc và nhớ về kỉ niệm với Hee Do. Chỉ phân cảnh ấy thôi cũng đủ để gợi lại một vết thương cũ từ nhiều năm trước, khi tôi chia tay mối tình đầu, cũng vào năm 20 tuổi, khoảng tầm tuổi của Yi Jin và hee Do khi đó. Bây giờ nhắc lại, nguyên nhân thì chẳng còn quan trọng nữa, nhưng nỗi đau còn ở lại - thứ vẫn đang tồn tại trong lòng tôi thì đến từ sự mất mát. Giống như một mảnh trái tim đã từng bị dứt ra thì chẳng có cách nào chắp vá lại được.
Bản thân tôi cũng bất ngờ!
Nhiều năm qua không hề chạm đến khu vực tổn thương ấy, cứ nghĩ là tất cả đã lành lại. Nhưng bây giờ mới biết là hoàn toàn không phải! Vết thương cũ luôn có thể bị chảy máu và vẫn sẽ đau như nó đã từng.
Lá thư gửi cậu ngày hôm nay cũng sẽ khá đặc biệt. Bởi tôi tôi sẽ vẽ lại hình dáng của nỗi đau mà tôi từng trải qua trong nhiều năm qua. Tôi làm điều này, không mong gì hơn có thể đối diện với thứ cảm xúc mơ hồ tựa như bóng ma tinh thần, đã luôn khiến tôi day dứt và cô đơn. Tôi luôn tin khi có thể nhìn nhận sự tồn tại của nỗi đau, ta sẽ thấu hiểu nó. Và một ngày nào đó, ta sẽ chiến thắng nỗi đau để sống vui vẻ hơn.
Tuy nhiên, “bản vẽ” của tôi sẽ mang tính cá nhân cao. Tôi không dám mong cậu đồng cảm với toàn bộ mọi điều, nhưng sẽ rất tốt nếu nó có thể chạm tới một phần nào đó cảm xúc trong cậu. Như trở thành một cái mỏ neo, giúp cậu vượt qua nỗi đau của riêng mình. và cũng như một sự đồng hành, để cậu biết có những người cũng trải qua cảm giác giống như cậu, cậu không cô đơn trong hành trình hàn gắn những vết thương cũ.
Chỉ là… nó có thể sẽ khá nặng nề. Cậu hãy cân nhắc kĩ trước khi tiếp tục nhé. Đừng ngần ngại ấn sang tập khác nếu cậu đang quá mệt mỏi và không thể tiếp nhận được thêm điều tiêu cực nào cả, được chứ?
NỖI ĐAU KHIẾN CƠ THỂ KIỆT QUỆ
Khi cơn đau tinh thần ập đến, toàn thân tôi dần kiệt sức và đôi vai trở nên nặng trĩu. Tôi muốn nằm xuống nghỉ ngơi nhưng lại không thể nằm yên. Tôi muốn vận động cho ra mồ hôi, nhưng lại như không đủ sức. Cơ thể cứ đau nhức, đôi khi còn phát lạnh, dù đang giữa mùa hè. Bộ não tôi căng lên như dây đàn. Từng dây thần kinh siết chặt giữ đôi mắt tôi không được phép nhắm lại, dù chỉ trong 5 giây. Có lẽ nó biết, nếu lâu hơn một chút, tôi sẽ lại khóc.
Cổ họng tôi nghẹn ứ, đắng nghét. Không ăn được gì và cũng không thể nói được nhiều. Rõ ràng, tôi biết rằng cơ thể cần khoẻ mạnh để chống chịu lại nỗi đau, nhưng khi đang đau đớn, tôi càng không làm được gì cả.
Tôi thường nằm vào tư thế em bé, hoặc ngồi co ro ôm lấy đầu gối. Hai tư thế đó giúp tôi thấy an toàn. Người ta thường dặn là cứ cười lên, tự khắc thấy vui hơn đôi chút. Nhưng khi tôi muốn cười, thì lại càng thấy khổ sở hơn.
Đôi khi, hai chữ “không-thể” thực sự tồn tại theo cách bất lực như thế.
NỖI ĐAU BÀO MÒN TINH THẦN
Trong cơ thể đang rũ xuống, tinh thần của tôi còn gánh chịu cơn đau nặng nề hơn rất nhiều. Tinh thần hoang hoải như kẻ đi lạc giữa sa mạc mênh mông, vừa muốn buông xuôi, vừa muốn tiếp tục gắng gượng. Cả hai cảm giác đều là gánh nặng, tiếp tục chèn ép xuống vết thương đang “chảy máu”. Tâm trí tôi xao nhãng và mất tập trung. Tôi cố gắng bám víu vào thực tại. Nhưng bản thân trở nên nhạy cảm ơn bao giờ hết. Từng âm thanh như bị khuếch đại trong tai, một con bọ nhỏ cũng lọt vào tầm mắt. Tôi còn cố hít thở sâu với hi vọng – tinh thần có thể cảm nhận được sự tồn tại của chính nó. Nhưng tôi cũng không biết, việc đó có hiệu quả hay.
Và có Hai Thời Điểm đặc biệt… Rất ngắn thôi nhưng đủ để đánh gục tôi hoàn toàn.
Một là vào BUỔI TRƯA, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, và tất cả mọi người thả lỏng nghỉ ngơi; Hai là vào BUỔI CHIỀU TỐI khi mặt trời xa dần, mọi người trở về với cuộc sống riêng.
Thời điểm ấy khiến tôi và nỗi đau của mình trở nên lạc lõng. Tôi sợ trở về trong thế giới riêng đầy cô đơn và lạnh lẽo. Tuy nhiên, nếu phải hoà mình trong cuộc vui nào đó, thì hẳn là sẽ rất giả tạo, vì chính tôi còn chẳng cảm giác được mình đang ở đâu nữa kia mà.
Cơn đau quá lớn có thể khiến cảm giác của tôi trở nên (gần như) tê liệt, có tác động kiểu gì cũng vẫn trơ lì. Tôi hoàn toàn không nhớ, mình đã đi qua những ngày tháng đó ra sao.
NHƯNG RỒI, THỜI GIAN QUA ĐI,
Thời gian qua đi, tâm trạng ta hẳn sẽ dần dịu lại. Lúc này, hãy cùng nhau học cách cảm thông cho nỗi đau.
Bạn thân mến,
Khi nhìn nhận nỗi đau của chính mình như một bản thể độc lập, tôi rốt cục lại hiểu sâu sắc rằng: Nỗi đau là thứ mình đừng cố hiểu hay cố hỏi vì sao, dù nó là của mình hay là của một ai khác. Việc ta có thể làm chỉ đơn giản là nhận thức sự tồn tại của nó và dùng tình yêu thương xoa dịu dần dần. Ta có thể tìm thấy tình yêu thương từ bản thân mình, hoặc cũng có thể tìm kiếm từ những người ta tin tưởng nhất!
Bản thân tôi thường tìm đến bạn thân để nói chuyện rất lâu, mà chẳng đề cập đến cơn đau đang tồn tại. Tôi thích mình có thể gác lại cảm xúc tiêu cực, làm những việc chẳng liên quan. Những lúc đó, thấy mình hiệu suất cao lắm nhé! Cậu cũng có thể trò chuyện bố mẹ, hoặc anh chị em, hoặc đồng nghiệp đáng tin cậy, miễn sao cậu thấy thoải mái là được.
Nhưng hãy nhớ rằng - Đối với nỗi đau, Dù quan tâm, cũng không có nghĩa là chăm chăm vào đó, dù thả lỏng cũng không có nghĩa là hoàn toàn buông bỏ.. Rất khó để ta nói được khi nào mình sẽ vực dậy được sau một cơn đau, nhưng tôi vẫn có một chút tin tưởng là ngày ấy sẽ tới. Lâu hay sớm, ta không thể tự quyết định, ta chỉ có thể tự quyết định việc kiên cường gánh vác nó mà thôi.
LỜI KẾT
Bạn thân mến,
Đúng là tôi mang một tinh thần chằng chịt vết thương, nhưng cũng vì thế nên tôi càng muốn đồng cảm với những người đang một mình chịu đựng cơn đau mơ hồ. Tôi và CHUNG ở đây để gửi yêu thương cùng sự quan tâm đến “Nỗi đau” của cậu. Nếu một ngày hoang hoải trong những tiêu cực, hãy viết thư cho tôi. Quả thật, tôi không thể làm được gì nhiều. Nhưng biết đâu đấy, sự hiện diện và nỗ lực lắng nghe của tôi sẽ giúp nỗi đau dễ chịu hơn phần nào.
Cảm ơn cậu đã lắng nghe tới cuối lá thứ này,
Thương gửi cậu,
Từ Thu.