Lá Thư #1 | Tôi Quyết Định Tha Thứ Cho Chính Tôi
Ngày hôm nay, tôi quyết định tha thứ cho chính tôi với những điều chưa hài lòng khiến tôi không thể hạnh phúc.
Xin chào bạn thân mến,
Dạo này cậu có khoẻ không?
Tôi thì đang có chuỗi ngày liên tục hoài nghi về chính mình. Có lẽ cậu sẽ hiểu cái cảm giác, khi những câu hỏi, những áy náy cứ dày vò ta trong những khoảnh khắc bất chợt nhớ đến, và rồi khiến ta thêm mệt nhoài sau ngày dài bận rộn.
Và đến hôm nay, sau những ngày mưa dầm dề vì bão, trời đã hửng nắng, từng tầng mây cao vời vợi xuất hiện ngoài khung cửa sổ. Hoá ra bão đã tan, nắng đã trở lại, còn tôi, tôi nghĩ mình cũng cần đưa ra quyết định…
NGÀY HÔM NAY, TÔI THA THỨ CHO CHÍNH TÔI
Tôi tha thứ cho những điều đã không hoàn thành theo kế hoạch.
Suốt một thời gian, tôi đã luôn thao thức để tìm kiếm lý do mình thất bại. Nhưng ngày hôm nay, tôi ngừng việc làm vô ích ấy. Bởi vì đều đã là chuyện đã qua, còn tôi lại muốn bắt tay vào lên những kế hoạch mới bằng trái tim giản đơn nhất.
Tôi tha thứ cho sự hấp tấp và chủ quan của tôi.
Tôi đã hối tiếc về rất nhiều điều và luôn thầm ước: “Nếu được làm lại, tôi sẽ cẩn thận hơn”. Nhưng vốn dĩ, Thế giới này không tồn tại chiếc đồng hồ quay ngược thời gian của cụ Dumblerdore, việc trong quá khứ không bao giờ trở lại nữa. Ngày hôm nay, tôi tha thứ để cam kết – Cam kết sẽ nghiêm túc hơn khi làm bất kì chuyện gì.
Tôi tha thứ cho những lời nói vụng về trong nhiều năm qua.
Có lẽ khi ấy tôi chưa đủ kinh nghiệm để ứng phó tốt hơn… Vì thế, tôi tha thứ cho sự non trẻ của mình.
Tôi tha thứ cho những quyết định sai mà tôi đã đưa ra trong quá khứ
Tôi có thể thông cảm cho sai lầm của người khác, nhưng không sẵn sàng thông cảm cho chính mình. Sự hà khắc này luôn khiến tôi tự ti và cảm thấy lo sợ mỗi khi bắt đầu. Nhưng hôm nay, tôi tha thứ để nhắc mình phải nhớ: Con người không thể luôn đúng đắn. Mỗi cái sai đã giúp tạo nên tôi của “phiên bản” trưởng thành hơn. Tôi sẽ tiếp bước và nỗ lực làm sao để hạn chế những sai lầm.
Tôi tha thứ cho nỗi căm ghét luôn khiến tôi bật khóc.
Tôi đã hiểu được: Thế giới vẫn luôn tồn tại những người khác với tôi, thậm chí là trái ngược hoàn toàn. Vì thế nên, ngày hôm nay, tôi tha thứ cho cảm xúc xấu xa mà tôi từng có. Hi vọng là nó sớm qua đi.
TÔI CŨNG THA THỨ CHO NHỮNG ĐIỀU KHÁCH QUAN KHÁC
Đó là những người khiến tôi đau khổ.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Nhưng khi vết thương liền lại thành những lớp sẹo. Tôi muốn “cất” chúng đi để sẵn sàng đón nhận vết thương mới đến từ trải nghiệm mới, chứ không phải là tổn thương. Tôi tha thứ để quên đi tất cả.
“Lãng quên – Vượt qua – Sống tốt” mới là điều tôi cần làm.
Tôi tha thứ cho cuộc đời khó khăn và đơn độc mà tôi đã đi suốt thời gian qua.
Từ nay trở đi, tôi không phải nghĩ mình đã làm “nạn nhân” của cuộc đời này như thế nào. Tôi mong muốn nỗ lực… từng chút một, tiếp tục được hạnh phúc và đủ đầy.
“Sống” – “Phải sống” là khao khát mãnh liệt trong lòng tôi, sau khi đi qua những gian nan của tuổi trẻ và biến đổi của cuộc sống.
Tôi biết rằng, những điều kể trên sẽ có vài gạch đầu dòng tôi làm được ngay, cũng có vài gạch đầu dòng mà tôi phải đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng không sao cả, tôi tin là khi đi qua từng bậc thang, tôi sẽ học được cách để trở nên tốt hơn.
Tôi chọn tha thứ không đơn giản là để chấp nhận hay thoả hiệp, mà hơn hết chính là mong con người bên trong mình có thể buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực, và một ngày nào đó, tôi sẽ học được cách yêu thương chính mình vô điều kiện.
Và bạn thân mến, khi lá thư này đến với cậu, hi vọng rằng nó sẽ tiếp thêm động lực để cậu có thể tha thứ cho bản thân, để cậu không còn những đêm phải mất ngủ vì nghĩ đến những chuyện đã qua, để cậu sẵn lòng ôm lấy đứa trẻ còn nhiều thiếu sót trong mình.
Chúng ta rồi sẽ ổn thôi.
Thương gửi cậu.
Từ Thu.