Lá thư #35 | Có một nỗi buồn vừa đi qua đây
Có những lúc, tôi thực sự chỉ ước, có thể gạt phăng nỗi buồn đi như đổ một cốc nước hết hạn.
Xin chào bạn thân mến,
Dạo này, cậu có điều gì làm cậu buồn không?
Tôi thì thấy buồn vì cô đơn, cũng buồn vì mình chợt mất đi nhiệt huyết trong cả những điều từng là niềm vui của mình. Tôi có một thói quen xấu, là quy hết mọi cảm xúc thành nỗi buồn. Như vậy có nên không cậu nhỉ?
Tôi nhớ một người bạn thân đã từng nhận xét về tôi: “Trong các bài viết của cậu lúc nào cũng được bao phủ bởi cảm giác buồn”.
Hay có một câu chuyện khác diễn ra cách đây khoảng 9 năm. Vì vài lí do cá nhân, tôi cắt đứt liên lạc với một người bạn. Mãi cho đến dịp Tết 6 năm trước, chúng tôi mới có cơ hội gặp lại, sau khi những khúc mắc trong lòng đã được gỡ bỏ, cậu bạn ấy đã chia sẻ rằng: “Ngày chị bảo sẽ không liên lạc với em nữa, em đã định giữ chị lại, nhưng rồi lại thôi. Vì khi đó, những gì chị chia sẻ trên Facebook khiến em mệt mỏi”.
Tôi là một người rất hay buồn. Và bạn bè đã nhắc tôi, để tôi nhận ra, một cách rất tự nhiên, hình ảnh của mình đã song hành cùng nỗi buồn từ bao giờ.
Chỉ là…
Đâu ai thực sự muốn, mình sẽ gắn liền với nỗi buồn nhỉ - một thứ có thể làm phiền đến người khác.
Chính bản thân tôi khi chọn cách viết ra hay kể lại, đều là để muốn thoát ra khỏi nỗi buồn, nhưng nó vô tình, nhiều quá mức, để rồi trở thành đám mây xám ảm đạm, lây lan đến những người xung quanh tôi. Dù cho tôi đã không cố ý làm vậy, nhưng kết quả là thế, thì tôi cũng chẳng vô can đúng không?
Có những lúc, tôi thực sự chỉ ước, có thể gạt phăng nỗi buồn đi như đổ một cốc nước hết hạn.
Chối bỏ nỗi buồn, nhưng không thể
Cậu biết không, tôi đã từng muốn chối bỏ nỗi buồn, bằng cách bắt đầu 1 blog truyền cảm hứng tích cực, và kể thật nhiều chuyện hài hước. Nhưng tôi nói “đã từng” là bởi vì rốt cục, tôi không thực hiện.
Về cơ bản là tôi không có sự hài hước đủ để viết ra những nội dung hài hước.
Mục tiêu biến bản thân trở thành người hài hước khiến tôi mông lung và lạc lõng. Như một ngày lái xe chầm chậm trên đường tan làm về, nhìn đường phố, với ánh đèn sáng rực, những dáng người mơ hồ, có giàu sang, có nghèo khó,… tôi tự hỏi “Mình là ai?".
Truyền cảm hứng, lan toả niềm vui, những thứ này nghe thật thú vị, nhưng lại hoàn toàn xa lạ với tôi. Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì để thay đổi nỗi buồn của mình.
Bẵng qua thời gian, tôi gác lại nỗi buồn của mình để bước vào hành trình mới trong cuộc sống, tôi bắt đầu có thời gian để học những thứ mới, học bất kì thứ gì mình thấy hay, học vẽ, thêu, học bơi, học ngoại ngữ, quay video,… quá trình học ấy cho tôi quen với việc chấp nhận mình ở những lúc xấu xí nhất. Một bức thêu nhàu nhĩ, một bức vẽ lộn xộn, video đầu tiên vừa run vừa lệch, hay những ngữ pháp khó nhớ mà nay học, mai lại quên.
Tôi chợt đối chiếu phiên bản vụng về ấy với nỗi buồn của mình. Đều chẳng có gì hay ho, nhưng hoá ra, lại là bước đệm cần thiết.
Ý tôi là…
Tôi không quên buổi sáng ngồi một mình trong quán cafe ở Bangkok, trời sau cơn mưa còn se se, tôi đọc cuốn sách tên “Một mình ở Châu Âu” của tác giả Phan Việt, cảm thấy thấm thía nỗi buồn của sự cô đơn.
Tôi không quên buổi chiều tan học lúc 5 giờ, tôi bỏ qua một vài chuyến xe để ngồi nhìn ra dòng người vội vã lướt đi trong sự u xám của chiều mùa đông, cảm thấy lòng nặng trĩu những áp lực mơ hồ của sự trưởng thành.
Tôi không thích nỗi buồn, vì cho rằng nó quá tiêu cực. Nhưng tôi bắt đầu học cách chấp nhận sự tồn tại ý nghĩa của nó. Nỗi buồn vừa là chất liệu cho việc viết của tôi, vừa là lăng kính soi chiếu những trải nghiệm đã qua và biến nó trở thành một phần trong kí ức. Tôi tự hỏi, nếu mình đã vậy thì tại sao tôi không biến nó thành sức mạnh, thay cho việc chôn giấu cảm xúc thực sự trong mình.
Có nỗi buồn là điều hoàn toàn bình thường
Nhìn nhận một cách công bằng, thì chẳng phải, nỗi buồn chỉ là một trạng thái cảm xúc thường trực trong mỗi chúng ta hay sao? Giống lúc thăng khi trầm, có niềm vui, thì cũng có nỗi buồn. Chẳng biết từ bao giờ, nỗi buồn không được xem là điều tiêu cực nhỉ. Là khi ta trưởng thành, quá bận để gánh vác nỗi buồn, khiến nó tích tụ lại làm mình càng mỏi mệt, hay là khi mạng xã hội dùng quá nhiều nội dung tích cực, hoàn mỹ để đánh bóng cuộc sống ảo?
May mắn cho tôi, là giờ tôi đã biết suy nghĩ khác.
Tôi thấy hoàn toàn không sao cả khi mình buồn.
Bạn thân mến,
Tin tôi nhé, rằng cậu cười rất xinh, cậu khóc cũng không hề xấu xí. Rồi sau đây, nỗi buồn sẽ lần lượt đi qua, điều còn ở lại là ta của phiên bản khác, dù nhiều nhiều nước mắt thì giờ đây ta cũng sẽ biết yêu bản thân hơn, biết là nỗi buồn có hình dáng thế nào sẽ càng trân trọng khoảnh khắc vui vẻ.
Nếu có một lúc nào đó, cậu cảm thấy như nỗi buồn đang nhấn chìm mình, hãy lấy một tờ giấy, viết ra những gì mình đang cảm thấy, như thể đây là trang nhật kí của nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết nào đó. Yên tâm rằng, những điều trong ấy chỉ có mình cậu biết, thế nên, hãy cứ thành thật và không sợ hãi.
Hoặc là thế này, viết một bài thơ tự do thì sao? không cần vần điệu đúng chuẩn, không cần quá bay bổng, chỉ cần là ngôn từ của chính mình thế thôi.
Đằng nào ta cũng không thể gạt bỏ nỗi buồn để trở thành con người khác, vậy thì sẽ thật tuyệt nếu được cùng nỗi buồn tạo nên điều gì đó.
Tuy nhiên, nếu một mình không thể chịu được, cậu hãy nhờ đến sự giúp đỡ nhé, bạn thân mến.
Giống như tôi đây, tôi mới kể ở đầu lá thư này, là mấy hôm nay, tôi buồn nhiều. Thế rồi tôi hẹn gặp bạn bè, nói cho bạn tôi nghe là tôi buồn phiền vì bản thân lắm, sau đó nghe bạn tôi bảo rằng từ từ rồi ổn.
Cậu cũng vậy nhé. Đừng lo sợ ai đó sẽ khó chịu với mình, chỉ bởi vì mình buồn. Cũng đừng dập tắt niềm hy vọng chứa trong những lời an ủi của người thương yêu dành cho cậu. Cậu biết đấy, cậu xứng đáng và luôn luôn xứng đáng nhận được tình yêu thương của mọi người.
Lời kết
Bạn thân mến,
Xét cho cùng thì, nỗi buồn cũng chính là mình thôi. Ta sẽ không chiến thắng nó bằng cách trở thành con người hoàn toàn khác, mà sẽ chấp nhận nó và học cách yêu thương nó như học cách yêu thương bản thân.
Mong rằng, cậu sẽ yêu bản thân ở cả điều chưa hoàn hảo. Vì cậu là người tốt mà.
Thương gửi cậu, từ Thu.