Letter #27 | 2 Năm Sống Ở Quê và Những Thay Đổi Của Mình
Nếu bạn sắp chuyển đến nơi ở mới, cũng có nghĩa, cuộc sống sang trang hứa hẹn nhiều điều thú vị.
Đầu năm 2023, tôi cùng gia đình rời khỏi căn nhà đã sống hơn 20 năm, để chuyển đến nơi ở mới, một vùng nông thôn miền Bắc khá điển hình, mạn bên bờ sông Hồng. Cậu có tin là, thay đổi địa điểm cũng là cách cuộc sống mới bắt đầu? Dù chẳng phải đi tới hàng trăm, hàng ngàn cây số, thì mỗi mảnh đất tồn tại bao đời nay vẫn sẽ chứa một nét đặc trưng về văn hoá, lối sống, thói quen riêng, vừa có sự quen thuộc, vừa có điều mới mẻ. Cho đến giờ đã 2 năm sau, tôi ngồi viết lại vẫn cảm thấy bồi hồi… tôi thực sự đã thực sự sống tốt chưa nhỉ?
Nhiều lần khi lái xe trên những con đường quê tôi, trong đầu tôi bật lên một câu hỏi hoài nghi
Mình đang ở đâu vậy?
Bởi vì, tôi luôn cảm thấy thay đổi nơi sống là điều thật kỳ diệu. Ở một số khía cạnh, tôi nhận thêm, nhưng ở một số khía cạnh khác, tôi cũng mất dần. Tôi không thực sự gọi tên được chúng là gì, tôi chỉ biết rằng, sự thay đổi ấy khiến tôi phải liên tục thích nghi.
Thích nghi với môi trường sống mới, với những đường nhỏ hơn, gồ ghề sỏi đá, ổ gà ổ vịt, thay cho đường phố đông đúc rộng lớn, lúc nào cũng sáng trưng ánh đèn. Nơi xa đó, người người tấp nập lướt qua nhau không để lại một ánh nhìn. Bây giờ tôi thường lái xe chậm, nhìn xem có gặp người quen nào đó hay không. Có lần nọ, tôi vì đôi mắt cận này còn chào nhầm người, nhưng người đối diện cũng hồ hởi chào lại tôi. Có khi khác, tôi còn chưa nhận ra ai với ai, thì đối phương - là một bác gái hoàn toàn xa lạ, cứ nhìn tôi đăm đăm với nụ cười mỉm, mà tôi cũng không hiểu vì sao.
Sự thân tình
Sự thân tình ở nông thôn như thế là điều đặc biệt mà tôi may mắn nhận thấy từ ngày đầu tiên mới về. Ấy là vào đúng dịp tết đầu năm 2023. Lúc đó tôi đang ở sau nhà, nghe được bố và bác gái đôi co chuyện gì đó. Tò mò lại gần một chút, hoá ra, bác gái, năm nay cũng đã khoảng 70, 80 tuổi, đang cố dúi vào tay bố tôi cũng đã ngoài 60, một tờ tiền mừng tuổi. Chỉ chuyện nhỏ bé và bình dị thế này thôi đấy, mà không hiểu sao lại lập tức để lại dấu ấn trong tâm trí tôi. Mỗi khi có người hỏi tôi, cuộc sống ở quê thế nào, tôi sẽ kể chuyện này ngay, một cách đầy hào hứng.
Còn nhớ những ngày sau bão Yagi, nhà nhà mất điện, mất sóng, chẳng có việc gì làm nên 7h sáng sân nhà tôi đã rộn ràng như tết. Mọi người kéo đến ngồi chơi, trò chuyện, uống nước chè từ sớm. Tôi ngồi sau nhà lắng nghe, chứ ít khi tham gia, cảm thấy cuộc sống ở quê của mình thật nhộn nhịp, trái ngược hoàn toàn với khi còn ở trên thành phố, đêm Trung thu ngoài đường ồn ào bao nhiêu, phòng tôi tĩnh lặng bấy nhiêu.
Tất nhiên là đôi lúc, sự thân thiết cũng mang tới vài rắc rối nhất định. Bởi vì tôi có thể trở thành nhân vật trong câu chuyện vu vơ của mọi người. Việc này khá phiền phức đấy, đâu ai muốn mình bị người khác bàn tán, cậu nhỉ? Tôi cũng từng nổi giận, rồi cũng quên rồi. Bây giờ tôi nghĩ, mình nên chấp nhận thôi, vì khi người ta ngồi lại với nhau, kiểu gì cũng sẽ luôn có các câu chuyện mới được sinh ra.
Tối giản và gọn gàng
Một sự thay đổi lớn khác trong cuộc sống của tôi là sự gọn gàng.
Trước đây, căn phòng ở nhà cũ khá rộng rãi, đủ để đồ đạc xếp dàn trải một cách thoải mái. Đến nay, căn phòng mới nhỏ hơn, ấm cúng hơn, và cũng hạn chế hơn. Điều đó khiến tôi buộc phải trở nên gọn gàng, ngăn nắp. Thậm chí, tôi còn vận dụng đủ kiểu chiến lược chiến thuật để sắp xếp nhà cửa. Những đồ dùng nào sẽ đặt ở khu vực nào, đều là một sự suy tính để căn phòng gọn gàng hơn.
Sự thay đổi này cũng khá thú vị. Vì bây giờ tôi mới chứng thực, việc dọn dẹp quả thực giúp xả stress hiệu quả. Sau cả buổi sáng ngụp lặn với đống đồ xếp lại, thành quả ra được thật hết sảy!
Việc sống trong không gian nhỏ hơn cũng khiến tôi quyết định giảm mua đồ online. Phần vì ở quê không có địa chỉ cụ thể, nên tôi tối giản lại việc mua sắm chỉ trên 1 app duy nhất, như vậy anh shipper quen có thể tự vào nhà luôn. Phần khác, quan trọng hơn là vì những hộp bìa các tông và nilong đóng hàng. Nếu hộp bìa có thể tháo ra, để gọn lại rồi đi bán, thì những miếng nilong chống sốc thực sự rất khó giải quyết. Mỗi tháng, tôi mua 2, 3 đơn hàng mà qua thời gian ngắn đã tích trữ ngần này nilong. Nếu chỉ đơn giản là vứt ra ngoài thì rẹt rẹt là xong, nhưng tôi thấy lượng nilong thải ra quá nhiều cậu ạ, nên tôi không dám vứt lung tung, chỉ có thể gom gọn lại, chờ đến khi nào có thể gửi đi tái chế đâu đó chăng? Thực sự tôi cũng chưa biết phải làm thế nào.
Khác biệt và cô đơn
Nếu ai đó hỏi tôi, cuộc sống ở quê nhiều điều tốt như vậy thì có gắn bó luôn không? thì tôi cảm thấy cũng chưa chắc, bạn thân mến ạ.
Đôi khi, ở quê tôi thấy mình khác biệt và cô đơn. Người lớn bận rộn với công việc ruộng vườn, người trẻ bận rộn với con nhỏ, đi làm kiếm sống. Tôi thì ngoài làm việc ra, khi có thời gian rảnh muốn vui chơi hay học tập đều hạn chế.
Vào ngày thường, tôi có thể ra ngoài sân ngồi đọc sách, chơi cùng chó mèo. Những lúc bí bách trước cái máy tính, tôi ra vườn trồng cây, thu hoạch ngô, đậu. Nhưng những ngày nghỉ dài, hay những dịp đặc biệt thì lại nhàm chán. Không có rạp chiếu phim, tôi ít xem phim điện ảnh hơn trước. Muốn ra ngoài đổi không khí, tôi chỉ đến quán hàng trà sữa duy nhất trong bán kính 5km gần nhà. À, sau này tôi còn nhanh chóng là khách quen với phòng khám thú y, hàng bán tạp hoá , đơn giản vì ở đây chỉ có 1,2 địa điểm như thế thôi, tôi không có nhiều sự lựa chọn lắm đâu. Có hồi, tôi muốn tham gia sự kiện ra mắt sách, hội chợ sách, fanmeeting idol,... ở Hà Nội, nhưng vì không tiện đi lại nên lại thôi. Trước đây, tôi cũng hay mượn sách trên thư viện, nay chỉ có thể tự mua hoặc tìm ebook đọc.
Rốt cục thì tôi lại học cách tự tạo niềm vui cho mình. Nếu thèm đồ uống, tôi sẽ pha ca cao sữa, cho đỡ thèm. Khi có sự kiện tôi thực sự muốn đi, phải cố gắng chạy xong deadline mấy ngày trước đó để cuối tuần yên tâm đi. Nếu đi ường xa, nhiều xe ô tô tải, sợ lái xe máy thì tôi đi xe bus, tốn kém hơn, đợi lâu hơn nhưng mà thoải mái.
Lời kết
Bạn thân mến, đó chỉ là mấy điều nhỏ nhặt tôi ghi chép lại về cuộc sống ở quê của mình, nhưng tôi hi vọng nó có thể là một câu chuyện vui vui để cậu lắng nghe trong ngày đông ảm đạm dịp cuối năm này. Tôi nhớ mãi một câu nói của bạn tôi rằng, bản năng sống của con người rất mạnh mẽ. Tôi cũng nghĩ thế, khi thấy bản thân thích nghi dần với môi trường sống mới, mà đây không phải lần đầu tiên. May mắn là song hành cùng với tôi khi ở một vùng quê sẽ có những hàng cây sai quả, những hàng rau chen nhau vươn lên, những ngọn cao từng bị quật đổ trong cơn bão tháng 9, lại ra mầm non để đung đưa theo gió trong những ngày thu.
Hơn cả việc sống ở quê hay thành phố, điều cuối cùng tôi muốn lưu giữ trong lá thư hôm nay chính là chúng ta đều có thể sống tốt ở bất cứ nơi đâu, miễn là ta dám lựa chọn. Vì thế, đừng sợ hãi nếu cậu sắp bắt đầu cuộc sống mới ở nơi nào đó… Những khi yếu lòng, cứ ngắm nhìn một cái cây và xem nó đã vươn lên như thế nào.
Kì thực, con người và thiên nhiên khá giống nhau, là đều mang những phần đặc biệt...
Vừa đối lập vừa hoà hợp.
Vừa yếu mềm, vừa cứng rắn.
Vừa tĩnh lặng, vừa sôi nổi.
Đâu sự kiên cường nào vững vàng bằng cảnh sắc thiên nhiên.
Đâu sự bình yên nào êm dịu bằng lòng mình khi đã quyết.
Thương gửi cậu
Từ Thu.